Tuesday, February 14, 2012

Cái giá của việc mình không làm con chó, con mèo...


Mình tin là mọi thứ trên thế giới này ,ở một khoảng thời gian nào đó, đều lớn lên bằng một cách giống nhau. Đó là ăn no rồi lớn.

Suy nghĩ đó đã từng làm cho mình tin là mình và con Ki không khác gì nhau. Mình cũng ăn cơm và con Ki cũng ăn cơm.Mình đi ngủ , con Ki cũng đi ngủ. Và cả mình lẫn con Ki đều lớn phổng phao lên. Lúc đó định nghĩa về “lớn lên” trong mình cũng vô tư như hạt cơm còn dính ở mép mà chưa kịp chùi đi thì mình đã ù chạy đi chơi khắp xóm vậy. 

Rồi tới một ngày mình biết mình không phải là con Ki khi con Ki chỉ ăn thôi mà không thấy lớn nữa. Hoặc nó cũng đang lớn mà mình không thể thấy được. Có lẽ nó lớn ở tiếng sủa, hay cái bộ lông, hay cái sự vụng về chậm chạp, có lẽ thế này , có lẽ thế kia, hay thế này , hay thế kia… Mình không biết con Ki lớn ở chỗ nào nhưng mình biết nó vẫn ăn và vẫn lớn. Còn mình thì cũng ăn và cũng lớn. Nhưng cái lớn của mình lạ lắm. Lạ đến nỗi mình thề nếu có dịp mình sẽ viết quyển sách tên là “Tôi thấy tôi lớn lên lạ lùng lắm”, và sẽ giàu to vì quyển sách ấy.


Sự lớn lên coi vậy mà đáng sợ. Nó như một cuộc chạy đua giữa cơ thể và trái tim. Sẽ rất may mắn nếu cơ thể bạn lớn lên cùng trái tim bạn, tâm hồn bạn. Nghĩa là bạn hiểu bạn đang lớn lên, bạn hiểu bạn sẽ va chạm điều gì, đón nhận điều gì. Bạn có thể liệt kê một danh sách dài những thứ bạn sẽ trải qua khi lớn lên và bạn xử lý nó như một cái máy tính xử lý thông tin. Lúc đó đời bạn đơn giản như một bài toán cấp 1 thôi. Còn sẽ tội lắm cho những người cơ thể ở tuổi 22 mà trái tim chỉ đang ở tuổi 12. Lúc đó, một là bạn sẽ vô tư (đến vô tâm) như một đứa con nít. Hai là bạn sẽ đa cảm đến mức nhạy cảm. Lúc đó (sao mình viết chữ “lúc đó” hoài nhỉ) chỉ một cơn gió thổi qua bạn thôi là bạn có thể dựng nên một cảnh phim ướt át dài 45 phút, đủ làm phim bộ Hàn Quốc, Trung Quốc, Đài Loan, Cẩm Xuyến….v..v..

Sư đa cảm với nỗi buồn và nỗi sợ giống như anh em sinh ba được nuôi bởi sự lớn lên vậy. Và sự lớn lên nào cũng có một cái giá của nó. Cái giá của nó là lúc mình nhận ra đã qua rồi cái thời mình nằm ngủ trưa trong nhà, con chó nằm ngủ trưa ở ngoài sân. Và gió cứ thổi tuột từ nhà ra ngoài sân. Lúc đó cơn gió vẫn là cơn gió và mình vẫn là con chó. Ý là , nằm ngủ vô tư như con chó, con mèo.

.

Có buổi chiều ngồi sau lưng chị chạy trên một trời đầy gió. Cơn gió khi đó không là cơn gió nữa. Rồi chị quay lại nói nhỏ : “Buồn quá em à, tụi mình lớn rồi…”. Tự nhiên nghe mà muốn khóc kinh khủng. Cũng ăn no như con chó , con mèo nhưng rồi không thể lớn như nó được nữa. Rồi tự nhiên nhớ quá những buổi trưa của những ngày rất xa xôi rồi, khi vẫn còn được ăn no rồi lăn ra ngủ như con chó con mèo, rồi tự nhiên lớn, như con chó con mèo, một cách vô tư.

.

Lớn rồi, con chó con mèo ơi, lớn rồi…

Mew.

P.s : Mình sẽ đề cập tới cái giá của việc mình không làm con chó, con mèo trong quyển “Tôi thấy tôi lớn lên lạ lùng lắm” mà mình chưa chắc sẽ viết sau này. Nếu mọi người có thấy quyển đó sau này thì nhớ mua nha.

Sunday, February 5, 2012

Tình yêu không phải là thứ gì đó quá to tát.


Mình nghĩ tình yêu cũng không phải là thứ gì đó quá to tát.

Nó không như trúng số độc đắc. Người ta sẽ cầm tờ vé số mà gào thét bằng đủ thứ ngôn ngữ và động tác từ dễ thương tới khó ưa nhất. Họ sẽ ngồi lì ở nhà để may một cái túi 3 chục gang mang đi đựng tiền. Người ta sẽ đứng ở một thứ hạng khác của xã hội, được gọi bằng “ông” này “bà” kia thay vì “thằng” này “nhỏ” kia, chỉ vì một tờ trúng số độc đắc, chỉ vì đột nhiên có quá nhiều tiền. Điều đó thật là to tát.

Nó cũng không như đi bão đá banh. Người ta sẽ cầm cờ, chen chúc nhau trong làn xe với mong muốn được rồ ga lên 60 cây số giờ. Người ta sẽ mặc đồ (hoặc không) có in hình cầu thủ này trái bóng nọ. Người ta sẽ cùng nhau gào (chứ không phải hát) một giai điệu thể thao bất hủ nào đó. Người ta sẽ giơ cao những chiếc cúp bằng mút nhưng sức nặng họ đang cảm thấy là có thật. Vì cả đất nước đang có một niềm tự hào. Vì đó là niềm tự hào Tổ Quốc. Điều đó thật là to tát.

Nó cũng không giống việc có một đầu đạn hạt nhân được phóng thử, một chất phóng xạ bị rò rỉ, một quả núi lửa đang tỉnh giấc hay gần hơn là một cơn lũ vừa tràn về miền Trung. Những sự kiện viết tên ra chưa tới 10 chữ nhưng sẽ là nỗi sợ hãi dài hơn 10 năm cho người ta.

Kiểu như tình yêu là một thứ nguyên liệu làm bánh quá đỏng đảnh tới mức chẳng có thứ nguyên liệu thay thế nào. Không thể là trúng số, không thể là đi bão, cũng không thể là hạt nhân, phóng xạ, núi lửa hay lũ lụt. Nó chỉ có thể là tình yêu thôi.

Tình yêu không phải là thứ gì đó quá to tát. Nhưng nó lại là một cái tát rất to.

Một cái tát xiểng niểng đầu óc người ta ý. Sẽ thật kinh khủng khi mỗi sáng tỉnh dậy,nhận ra mình đang có một tình yêu, thế là ăn tát. Ngồi trên xe máy nghe một bản tình ca trên Ipod, thế là ăn tát. Ngồi trong lớp học ít nhiều không thể tập trung học được, đầu thì dính vào bảng mà óc thì dính vào một cái khuôn mặt ở xa xôi nào đó, thế là ăn tát. Kì cục vậy đó, ngủ trưa nằm mơ cũng ăn tát. Chiều đi học về tắm một cái cũng ăn tát. Tối phơi đồ trên ban công gió se lạnh, cũng bị ăn tát. Điều đó chẳng hề to tát với xã hội vì chẳng ảnh hưởng gì tới mọi người. Mọi người vẫn tỉnh, chỉ có mình lúc đó là người mê. Mê gì không mê, lại mê những cái tát.

Vậy nên toàn xã hội , mình nghĩ, lúc đó sẽ có thêm một chuyện to tát để nghĩ rằng tại sao tình yêu không hề to tát nhưng lại khiến ai cũng trở thành những người trúng số. Tại sao nó không hề to tát nhưng lại khiến ai cũng muốn mặc đồ (hoặc không) có in hình người yêu mình , phóng ga 60 cây số giờ và gào lên một giai điệu tình yêu sến lụi. Tại sao nó không hề to tát nhưng ai bị nó tát cũng trở thành thương binh nhiễm phóng xạ hạng từ rất nặng tới hết chữa. Tại sao vậy hả trời ?

.

Thật ra sáng nay khi mình thức dậy và bị tình yêu tát cho vài bợp tỉnh cả ngủ thì đã vội vã bơm căng tình yêu lên thành một trái bong bóng rất to rồi gọi nó là chuyện to tát.

Và trên đường đi sáng nay hình như ai cũng mang theo một trái bong bóng rất to đó bên người.

Và điều đó cũng thật là to tát.

-------

Mew
5.2.12