Thật ra nói cái chùa cho trang nghiêm vậy chứ “sư trụ trì” ở đây cũng dở hơi bỏ xừ. Nên nhiều khi Facebook lại là cái chùa còn ở đây hẻo lánh vậy nhưng là một cái chợ xô bồ lắm. Haha.
…
Hình như người ta càng lớn lại càng thực tế hơn nhỉ. Kiểu như khoảng 6 mùa xuân trước người ta sẽ nhìn mùa xuân là một đám mây đẹp, một cánh hoa thơm, một cái gì đó huyễn hoặc, mơ hồ , nồng nàn và khó nắm bắt. Hình như tuổi trẻ rất thích chơi với những gì huyễn hoặc. Nó giống cảm giác cứa một nhát dao lam vào tay rồi nhìn máu chảy ra vậy. Mình không hoàn toàn đồng tình với chuyện đó nhưng mình nghĩ mình có thể hiểu được vì sao họ làm vậy. Chỉ vì họ thích những thứ cảm giác mơ hồ, nghiệt ngã. Vì họ trẻ và họ thích phiêu lưu với chính cảm xúc của mình. Ừ, vì họ trẻ.
Những gốc cây non dọc đại lộ Đông Tây bây giờ đã lớn thành những cây thanh niên, thiếu niên. Rồi một ít thời gian nữa nó sẽ lớn thành những cây chú cây bác.
Đây là một cái cây mình đang nuôi trồng. |
Mình nghĩ tới bây giờ và mai sau mình vẫn sẽ là một ông bố thiếu kiến thức nuôi con. Hoặc nếu có may mắn thì trong quá trình lớn lên từng ngày của mình, những đứa con sinh ra từ mơ mộng của mình sẽ biến thành những cái cây non như trên đại lộ Đông Tây ấy. Để lúc đó mình sẽ biến thành một người làm vườn thật chân phương. Rồi người làm vườn ấy sẽ điềm tĩnh và kiên nhẫn nuôi những cái cây bé tẹo ấy thành những cây chú, cây bác. Cũng sẽ có những tai nạn như cây có sâu, cây lá héo, lá vàng, đủ thứ bệnh sinh học khác. Nhưng lúc đó nó sẽ hiện hữu và thật hơn bao giờ hết. Và với những người đã lớn, việc đối xử với suy nghĩ của mình như đối xử với một cái cây, có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Ít ra là dễ hơn việc tìm cảm giác mơ hồ từ những thứ khó nắm bắt….
Thật ra nói dông dài vậy thôi, tóm lại mình tin sẽ tới một ngày chúng ta buông dao lam xuống và bắt đầu trồng những cái cây với những cảm xúc rất thật và rất giản dị. Lúc đó ta biết mình bao dung hết cho tất cả, và đời tự nhiên bớt đi trăm ký lô để nhẹ như lông hồng…
Tết 2012.
Mew.