Mình tin là mọi
thứ trên thế giới này ,ở một khoảng thời gian nào đó, đều lớn lên bằng một cách
giống nhau. Đó là ăn no rồi lớn.
Suy nghĩ đó
đã từng làm cho mình tin là mình và con Ki không khác gì nhau. Mình cũng ăn cơm
và con Ki cũng ăn cơm.Mình đi ngủ , con Ki cũng đi ngủ. Và cả mình lẫn con Ki đều
lớn phổng phao lên. Lúc đó định nghĩa về “lớn lên” trong mình cũng vô tư như hạt
cơm còn dính ở mép mà chưa kịp chùi đi thì mình đã ù chạy đi chơi khắp xóm vậy.
Rồi tới một
ngày mình biết mình không phải là con Ki khi con Ki chỉ ăn thôi mà không thấy lớn
nữa. Hoặc nó cũng đang lớn mà mình không thể thấy được. Có lẽ nó lớn ở tiếng sủa,
hay cái bộ lông, hay cái sự vụng về chậm chạp, có lẽ thế này , có lẽ thế kia,
hay thế này , hay thế kia… Mình không biết con Ki lớn ở chỗ nào nhưng mình biết
nó vẫn ăn và vẫn lớn. Còn mình thì cũng ăn và cũng lớn. Nhưng cái lớn của mình
lạ lắm. Lạ đến nỗi mình thề nếu có dịp mình sẽ viết quyển sách tên là “Tôi thấy
tôi lớn lên lạ lùng lắm”, và sẽ giàu to vì quyển sách ấy.
…
Sự lớn lên
coi vậy mà đáng sợ. Nó như một cuộc chạy đua giữa cơ thể và trái tim. Sẽ rất
may mắn nếu cơ thể bạn lớn lên cùng trái tim bạn, tâm hồn bạn. Nghĩa là bạn hiểu
bạn đang lớn lên, bạn hiểu bạn sẽ va chạm điều gì, đón nhận điều gì. Bạn có thể
liệt kê một danh sách dài những thứ bạn sẽ trải qua khi lớn lên và bạn xử lý nó
như một cái máy tính xử lý thông tin. Lúc đó đời bạn đơn giản như một bài toán
cấp 1 thôi. Còn sẽ tội lắm cho những người cơ thể ở tuổi 22 mà trái tim chỉ
đang ở tuổi 12. Lúc đó, một là bạn sẽ vô tư (đến vô tâm) như một đứa con nít.
Hai là bạn sẽ đa cảm đến mức nhạy cảm. Lúc đó (sao mình viết chữ “lúc đó” hoài
nhỉ) chỉ một cơn gió thổi qua bạn thôi là bạn có thể dựng nên một cảnh phim ướt
át dài 45 phút, đủ làm phim bộ Hàn Quốc, Trung Quốc, Đài Loan, Cẩm Xuyến….v..v..
Sư đa cảm với
nỗi buồn và nỗi sợ giống như anh em sinh ba được nuôi bởi sự lớn lên vậy. Và sự
lớn lên nào cũng có một cái giá của nó. Cái giá của nó là lúc mình nhận ra đã
qua rồi cái thời mình nằm ngủ trưa trong nhà, con chó nằm ngủ trưa ở ngoài sân.
Và gió cứ thổi tuột từ nhà ra ngoài sân. Lúc đó cơn gió vẫn là cơn gió và mình
vẫn là con chó. Ý là , nằm ngủ vô tư như con chó, con mèo.
.
Có buổi chiều
ngồi sau lưng chị chạy trên một trời đầy gió. Cơn gió khi đó không là cơn gió nữa.
Rồi chị quay lại nói nhỏ : “Buồn quá em à, tụi mình lớn rồi…”. Tự nhiên nghe mà muốn khóc kinh khủng. Cũng ăn no như con chó , con mèo nhưng rồi không thể lớn như nó được nữa. Rồi tự nhiên nhớ quá những buổi trưa của những ngày rất xa xôi rồi, khi vẫn còn được ăn no rồi lăn ra ngủ như con chó con mèo, rồi tự nhiên lớn, như con chó con mèo, một cách vô tư.
.
Lớn rồi, con
chó con mèo ơi, lớn rồi…
Mew.
P.s : Mình sẽ
đề cập tới cái giá của việc mình không làm con chó, con mèo trong quyển “Tôi thấy tôi lớn lên lạ lùng lắm”
mà mình chưa chắc sẽ viết sau này. Nếu mọi người có thấy quyển đó sau này thì
nhớ mua nha.