Cái này được
vẽ vào thế kỷ thứ 16.
Nếu như bây
giờ đã là 5 thế kỷ trôi qua và người phụ nữ này có khả năng già đi thì có lẽ sẽ
trông như thế này
Hoặc thật ra
thì thời đó y học chưa phát triển. Kiểu như một cơn cảm cúm có thể tiễn người
ta về miền cực lạc ngay lập tức ấy. Thì ví dụ một ngày đẹp trời người phụ nữ
này bước ra đường. Lúc đó cả thế giới đều biết tên biết mặt và nếu so ra thì cổ
sẽ nổi như kiểu Lady Gaga của thể kỷ 16 vậy. Rồi trong một buổi họp fan club cổ
sẽ được một fan cuồng ôm vai bá cổ đòi hun tới hun lui . Sau đó về nhà cổ bị
lây bệnh cảm xong đùng, 3 ngày sau Gaga của Italia chính thức lên tranh mãi
mãi. Thậm chí còn được tạc hình vào bia….
Nhưng mà dĩ
nhiên cho tới nay cô này vẫn đẹp. Nhiều thế hệ sinh ra sau cổ nhưng lại đành ra
đi trước cổ vì cổ không chơi với thời gian. Vì cổ là tranh.Và vì vậy cổ vẫn đẹp.
Cái gì thành
tranh thì tự nhiên thành bất tử. Và người nào không tạo ra được sự bất tử đó
thì người đó là bất tài.Và hình như từ đó tới giờ chưa có ai bất tài cả.
…
Nếu ví kỷ niệm
như một bức tranh bất tử thì tất cả tụi mình đều là những danh họa vĩ đại,
nhưng lại thiệt thòi nhiều thứ. Vì tụi mình không được dạy cách vẽ ký ức lên giấy.
Thế là chúng nằm tất cả ở trong tim tụi mình. Mình nghĩ khi Da Vinci vẽ xong
Mona Lisa rồi chắc ông cũng thoải mái lắm, vì tất cả những trăn trở và suy nghĩ
của ông đều được vẽ ra ngoài và nằm trên giấy cả rồi. Nhưng tụi mình thiệt thòi
nên tụi mình phải vẽ tất cả trở ngược vào tim. Tim mình là một loại giấy rất to
nhưng không tốt nên dù mình có vẽ được rất nhiều trong nó nhưng đôi khi nó sẽ
lem luốc ra, nó sẽ sờn rách đi, nó sẽ cứa nhiều vào tim. Nó sẽ rất đau.Nhưng tất
cả đều bất tử, cả tranh vẽ trên giấy lẫn trong tim. Chỉ khác là cả thế giới đều
thấy tranh Da Vinci còn tranh của tụi mình thì vẫn đang nằm ở một viện bảo tàng
mà thậm chí cửa vào còn không có. Và ở đó chỉ có tụi mình , ngày ngày ngắm
tranh của chính mình.
Vì vậy cái gì
cũng có thể là cây bút chì. Cái bàn chải mình đánh răng mỗi sáng, cái ly mình uống
nước, cái túi xách mình đi học, cái con đường mình vẫn đi ngang qua, cái con
người mình đã từng muốn ở cạnh ,cái bàn tay đã từng muốn nắm thật lâu và cả cái
hạnh phúc tưởng thật gần mà vẫn lại thật xa ấy, tất cả đều là những cây bút chì chuốt
sẵn đầu. Để từ đó , từ những thứ nhỏ bé đó mình sẽ vẽ ra cả một hoặc nhiều câu
chuyện của quá khứ. Cái quá khứ đó có thể sẽ liên quan tới một hay nhiều người
nào đó. Mình sẽ nhìn lại họ rồi nhìn chính mình. Mình sẽ thấy mình khác nhiều
quá . Rồi mình sẽ lặng lẽ lồng cho nó một cái khung đẹp và treo ở tại viện bảo
tàng nằm trong tim mình. Quá khứ đó sẽ không chết nữa, cũng như người ta chẳng
bao giờ để kỷ niệm tàn lụi cả. Dù là quá khứ vui hay kỷ niệm buồn. Con người là
vậy đó, những đại danh họa số dách , gan lì và dũng cảm, ngày nào cũng lớn lên, ngày nào cũng vẽ tranh vào tim.
…
Có những buổi
sáng đi ra đường thấy mọi người ôm những khung tranh không biết là đã vẽ gì.Chỉ
hi vọng những ký ức họ vẽ ra đủ bình yên để không làm họ rơi nước mắt khi nhìn
lại.
Và mong cho họ
đủ dũng cảm để xây được cái cửa ở viện bảo tàng của riêng mình.
Để lỡ có ai muốn
vào coi, hiểu không…
Danh họa Lee
Mew
22 tuổi
Sở hữu một
kho bút chì
Nhưng chưa
xây được cái cửa nào hết.
Kể cả cửa sổ.